Monday, September 30, 2013

Los primeros días en Fukuoka, Japón

Hi all,
Thế là mình ở đây cũng được 5 ngày rồi, tạm biệt mọi người vào đêm 24 và đến Fukuoka vào sáng 25. Trước khi đi thì chia tay chia chân cũng nhiều lắm, các loại farewell party có hết, từ gia đình cho đến bạn bè. Đã thế lũ bạn còn làm cho hẳn cái thiệp với clip làm mình không nỡ đi tí nào. 


Mình xuống máy bay và làm các thủ tục xong khoảng 9h30, ra khỏi cửa thì đã thấy mấy bạn sinh viên của trường đang đứng đợi, trong đó có bạn JD mate của mình. Bạn này tên là Mayu, siêu dễ thương và nhiệt tình thôi rồi, đêm hôm 10h30 còn đem bánh mỳ sang cho mình nữa :D. Mình ở với ba bạn người Nhật, toàn là sinh viên năm thứ nhất. Phòng ốc rất đầy đủ, xịn hơn ở nhà mình (:D), có từ điều hòa cho tới máy giặt, bồn tắm. Bạn mình cứ đùa là “5 star accommodation” :D. 


Mới đến nên cái gì cũng mới. Bên này mọi người đi đường bên trái. Mặc dù đã trải nghiệm ở Thái Lan nhưng đến đây mình vẫn có chút choáng váng, đến giờ vẫn chưa quen, cứ đi bên trái một tí là lại có xu hướng “phải tiến”. Xe đạp ở đây không đi dưới lòng đường mà phi trên vỉa hè. Lắm lúc tự nghĩ, không phải bị tai nạn vì ô tô mà vì xe đạp. Wifi thì hiếm hoi vô cùng. Ở một nơi rất hiện đại nhưng “no internet”, “no wifi”. Phí điện thoại thì vô cùng đắt. Đã thế bạn không thể mua sim card đơn lẻ mà phải mua điện thoại thì mới có sim, thủ tục lại khá phức tạp. Ăn uống cũng khó khăn. Đồ ăn đắt, 99 yên (gần 240k) một hộp rau bé xíu, mình phải ăn dè, chia làm 2 bữa. Thế mà  mình đã tận mắt thấy các bạn Nhật đổ hết thức ăn thừa trong buổi training đi trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu con người cả Á lẫn Âu. Mọi người ở đây ăn uống thanh đạm, ưa ngọt hơn cay nồng. Bữa sáng chỉ đơn giản hoặc là súp hoặc là cơm với đậu và bánh khoai tây. Ở đây cũng không có rau xào, hoặc là ăn sống hoặc là luộc hoặc rán với bột mỳ.  Lúc mình hỏi có tương ớt không thì ai cũng ngây ra như thể tương ớt là một cái gì đó rất xa lạ với họ, thậm chí họ còn nghĩ mình vừa đến từ một hành tinh khác. Cũng may mình tìm được một chai tương ớt ngọt trong siêu thị, thôi thì dùng tạm cho salad. Mọi thứ ban đầu tạm thời cứ rối tung hết lên như thế đấy nhưng hy vọng là sẽ tốt dần lên! 


Một bữa sáng ở đây

Với các bạn Thái và Indo
Khai giảng diễn ra vào hôm 27/9. Chương trình lần này có 27 sinh viên đến từ nhiều nước khác nhau như Đức, Thụy Điển, Bỉ, Việt Nam, Thái Lan, Indonesia… Hầu hết các bạn đều học Nhật bản học nên tiếng Nhật rất tốt, nhất là nhóm châu Âu. Bọn mình thi kiểm tra trình độ tiếng Nhật sau buổi khai giảng. Với khả năng tiếng Nhật còm cõi tích góp sau 3 tháng, mình sẽ học lớp Level 1, lớp cơ bản nhất với 3 bạn nữa, 1 bạn Indo và 2 bạn Đức. Hóa ra mình cũng không phải là đứa duy nhất mù tịt tiếng Nhật nhưng nói vậy chứ phải cố gắng nhiều lắm vì ở đây cái gì cũng tiếng Nhật, đi đâu cũng tiếng Nhật, không biết thì khổ lắm. Các bạn roommate cũng không nói được nhiều tiếng Anh, mà bạn người Trung Quốc trước đây ở với các bạn này lại rất tốt tiếng Nhật nên nhiều lúc tự nghĩ mình là trở ngại cho các bạn ấy. 

JD Mate - Mayu


Ngày chủ nhật, bọn mình đi chơi làng Kira Kira và loanh quanh khu Kashii Station với một chị Việt Nam là cựu học sinh của trường. Mình đã được thưởng thức soba - một loại mỳ sào của Nhật với một bắp cải, giá, hành tây, thịt lợn và phần topping được làm từ cá. Cực kỳ ngon và no!


Mỳ Soba 490 yên

Hôm nay, thứ Hai, mình đi lên Hakata và Canal City với các bạn Việt Nam và Thái Lan(mình hay chơi với nhóm Thái Lan, căn bản cũng vì tương đồng văn hóa, hơn nữa nhóm này hòa đồng dễ nói chuyện nên đi đâu là lại hẹn hò í ới rủ nhau). Đó là trung tâm giống như Hà nội vậy nên có nhiều shop thời trang, đường xá cũng sầm uất và lung linh hơn, đặc biệt là vào buổi tối. Mình cũng đã vào Uni QLo shop – nhãn hiệu quần áo khá nổi tiếng của Nhật mà bạn mình cực kỳ thích và cũng recommend nhiệt tình. Cuối cùng thì mình cũng đã được ăn Ramen ở Ippudo - một trong những nhà hàng Ramen nổi tiếng ở đây mà đã được giới thiệu trong sách Lonely Planet với cái tên Hakata’s Ramen Kings cùng với nhà hàng Ichiran. Một tô Ramen ở đây không thể gọi là bát được, mà phải là chậu vì nó siêu to, siêu khủng và siêu no. Giá tiền khoảng từ 680 yên cho một tô bình thường đến 900 yên cho một tô đặc biệt. Hơi đắt nhưng tiền nào của nấy! Tuyệt cú mèo! 

Ramen 780 yên
 Ảnh ọt đâyyyyyyyyy


Bữa tối buổi training


Một con phố nhỏ ở Fukuoka

Hoa gì đó, hình như là dừa cạn


Một góc Canal City

Uni QLo - I was hereeeeeee Joel. wish you were hereeeeee

Uni QLo but made in Vietnam, hehe

Đi ăn Ramen

Lớp học sẽ bắt đầu từ ngày mai. Mọi thứ chuẩn bị vào guồng quay rồi. Nào thì cheers cho cái lấy tinh thần nàoooooooo!
Cheersssssssssss


Monday, May 27, 2013

Thailand - The last days

During the last 6 days, I had three more lectures on ASEAN Economics, Security and Connectivity in the morning. The lecturer of Economics class turned out the one I had met in Hanoi before. In the afternoon, I continued to attend Advocacy workshop and Discussion Group of Media Role. Both of them were very nice, but I preferred the workshop as I had chance to do many meaningful activities such as drawing pictures, acting and doing flash mob. In the final lecture of the workshop, we studied and practiced flash mob based on Gentleman song by PSY, then did it in dinner time while others were eating. It was very surprising and awesome! The below is video on doing flash mob in our advocacy workshop! Enjoy!

On the 21st, we had a culture night. Every delegation prepared and decorated their booth carefully and beautifully. Our performance which was fashion show and singing was very good. The audience seemed to like it a lot. Other delegation’s performances were interesting and great. Some performed their traditional costume and stuff. Some gave us beautiful dances and songs. After all performances, we danced and sang a lot till late. That night was so fantastic! I also took lots of photos with other delegates in that night!



Unluckily, I was sick after the culture night. Coughing, having a temperature, and being tired. I took some medicine but still felt tired. However, I couldn’t skip class so I tried to go to bed earlier than usual to help me feel better in the following days.

On the 23rd, we did a field trip to Ayutthaya, which was previous capital of Thailand. We visited some museums and temples and watched movies but I was tired due to being sick so I couldn’t pay attention to anything as well as get anything to my mind. We had lunch at a floating market and spent the rest time shopping. I bought lots of things as souvenirs for family and friends. After lunch, we moved to another temple.Feeling better, I could join people posing and discovering the place. We took photos of group here as it was our last stop in the excursion. 

We spent night time going shopping in shopping malls as we were busy with lectures and workshops in daytime. Stuff here was not expensive, compared with ones in Vietnam or some countries like Malaysia, Indonesia, Singapore or Brunei so we shopped lots and lots (My roommate spent 5000 Baht/ night shopping, only for shopping). We shopped in Terminal 21, MBK, Siam Paragon and night market. We wanted to go to Platinum shopping center as people said the stuff there was cheap, but we couldn’t do that as time was limited.


In the last two days, we did presentations on workshop and discussion group. Our group presentations were interesting that made me so proud of them. I also did interview , answered questions and took photos with media. After presentations, all delegations made a circle and stood together like a family. We wrote words to one another as well. Some people including me couldn’t help crying at that time as we all knew our time was about finished. The time we had together was priceless and unforgettable. Tears couldn’t stop running on my cheeks to such an extent that a Bruneian guy asked me if I still cried in dinner time. “Nope, I stop. I had better keep my tears for tomorrow!” I answered him.

We had a farewell party in a place which was far from the hotel. We took photos (our last photos together), hugged and gave words to one another. I cried while going to say last words and hugging them. They all were loveable and interesting that I didn’t want to say goodbye. On the bus back to the hotel, I no longer cried but still felt sad. 

Vietnamese delegation left for the airport at 4am so our remaining time wasn’t much. I spent my humble time writing some words for some people I was extremely interested and thankful. Some delegates of other delegations stayed with us till we got in the bus. I  was just close to some of them in the last few days. I wished we had had more time to become closer. It was very touching to see people doing the song “1,2,3,4,5 I love you” for us when we were about to leave. That made me cry! 


During 10 fabulous days, some things became familiar to me: The schedule of 6am waking up, 7am having breakfast, 8.30am going to class; Sukhumvit Road leading to Terminal 21 and BTS station; Windsor Hotel; classes of workshop and discussion group; tea break; “you are my sunshine” board; especially awesome friends. My life has changed since I met them. How rich I have become after this camp: knowledge, happiness and friendship. How lucky I am to know and be friend of such great people. No words can describe my emotion at the moment as I have been suffered “AYRA fever/symptom”. My facebook has been full of AYRA photos, comments and emotions of people. The program is over but friendship never ends. We will meet in some day! Travelling in ASEAN is no longer a big deal now as we are unity and family!

Sunday, May 19, 2013

ASEAN Youth Exchange Program - Thailand - Part 1


Hello world,
I have been in Thailand for 4 days. I safely arrived in BKK on 15thafter some problems and annoying things. But everything has been good so far. The hotel I have been staying is awesome with sufficient comforts, especially swimming pool and gym. My roommie is a Malaysian girl called Grace. After receiving the hotel room, we walked to Terminal 21 – a shopping mall – to have some food. The mall is big, each floor represents one country with famous images and stuff. The food and drink here are not expensive. I saw many cars and big motorbikes moving on the roads. There are also sky trains above the roads. Thailand is country of driving on the left side so it was hard for me to get familiar at the beginning. 

swimming pool in our hotel
 
Traffic jam in BKK
Next day, we went to Chulalongkorn University to celebrate opening ceremony. The university was big, much much much bigger than mine in Hanoi, and very beautiful. In the afternoon, we did a campus tour to visit this university. The weather was so hot but we had to walk. Tired but it’s worth it. At least I had lots of fun here, knew more about the university and made friends with lots of people. But I failed to remember people’s names because they looked similar and their names were quite hard to remember. I thought they encountered the same with my name. It’s the reason why a boy from Brunei named me Betty. In the evening, Vietnamese team went to a night market by subway. It was the first time I had gone by subway so I was really excited although I felt tired. We also passed by a bar street where we saw some ladyboys who had long legs.

Vietnam Delegation in opening ceremony
My friend - Bank
with Mits from Philippines, taken at Chulalongkorn University
Let's jump!
 
Group 1

In the third day, we did ice breaking activities including making groups, doing group cheering and so on in the morning(I had no idea about cheers so I couldn’t think about anything. Luckily, a Philippines guy created some moves for our team. But I have forgot everything after 1 day). In the afternoon, we visited Wat Pho Temple and Museum Siam. It was hot and sunny but I didn’t bring any sunglasses, hat and sun block so my skin had become darker. The Museum Siam was very nice. There were lots of activities for people to discover Thailand from the past to now. We watched movies, played games, listened to the radio and many things to understand more about Thailand and BKK. At night, we went to another night market with our staff (one of them can speak Vietnamese) and bought some T-shirts.

In Museum Siam

watching boats
Today, we had our very first lecture on ASEAN Identity. I stayed up late previous night so I was a bit sleepy while listening to the lecturer. But the workshop and discussion group in the morning were nicer. I liked the workshop on Advocacy as we did many activities and raised our voices and opinions about peace making. Not only did students from other countries speak English well, but they were also intelligent and confident. I had learnt lots of things from this camp. 

We also swam today after having dinner then we did rehearsal for our culture night tomorrow. I saw other delegations practicing their performance and preparing for tomorrow everywhere in the hotel. Hopefully, our performance will go well.

I don't like the food at the hotel much as the taste is strange and different from what I eat in Vietnam. But I ll try to eat street food. They are much better.
I don’t have much time here as the majority of our time is spent in class with lectures and workshops. So I can’t write more specifically. But I will try to keep writing posts. 
So the first four days in BKK have gone. I have six days left. Just enjoy!

Thursday, May 2, 2013

Mai Châu 4/2013

Cuối cùng thì tôi cũng đã đến Mai Châu. 

Chúng tôi - 11 người, đủ mọi quốc tịch, có thể nói là hợp chủng quốc - đã cùng nhau tới Mai Châu vào những ngày cuối tháng tư vừa rồi. Chúng tôi tập trung ở bến xe Mỹ Đình lúc 6h40 sáng ngày 28/4, định sẽ bắt chuyến xe đã hẹn trước để đi, nhưng vì một người đến muộn nên chuyến xe khách đã rời bến mà không có chúng tôi ở trên đó. Tất cả lại phải chờ đợi. Phần đông mọi người là các bạn nước người nên chúng tôi, những người Việt Nam, lại là người đã rủ các bạn ấy, cảm thấy vô cùng áy náy. Ká, cô bạn người Việt Nam trong đoàn, đã phải vội vã đi tìm xe khách khác và cuối cùng, sau một hồi kể khổ (theo lời bạn ấy), có một người tốt đã đồng ý giúp chúng tôi đi lên Hòa Bình, rồi bắt xe khác đi Mai Châu với giá 120.000/người (vì là ngày lễ nên xe tăng giá) .

Xe cộ luôn là một trong những điều khó khăn và khổ sở ở Việt Nam. Xe thì bé, mà nhà xe lại tham,  cứ bắt hết khách này đến khách khác nên số hành khách trên xe luôn nhiều hơn quy đinh. Chiếc xe thứ hai đi từ Hòa Bình lên Mai Châu còn tệ hơn: không có điều hòa, chạy thì chậm, chở bất cứ thứ gì có thể, từ người đến gạo. Người Việt Nam chúng tôi thì không sao nhưng với các bạn nước ngoài, có lẽ đây là một trải nghiệm không bao giờ quên, không thể nào quên được. Nhiều lúc chúng tôi cảm thấy thật xấu hổ, mà cũng chẳng biết giải thích với các bạn ấy thế nào, chỉ có thể cười trừ mà thôi. Nhưng rồi cuối cùng, chúng tôi cũng đến được nơi cần đến. Tôi có cảm giác không gì sung sướng hơn khi nhìn thấy tấm biển đề Bản Lác. 
Chúng tôi nghỉ ở nhà sàn số 15. Cô chú chủ nhà rất nhiệt tình và hiếu khách, đón tiếp chúng tôi rất niềm nở, thân mật. Bữa trưa với thịt gà xào măng (một món truyền thống ở đây), trứng rán, dưa chuột xào và thịt lợn ngon tuyệt. Có lẽ một phần do mệt, phần cũng bởi đồ ăn ở đây ngon nên chúng tôi ăn hết sạch. Ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình khám phá Mai Châu này.

Nói là cuộc hành trình cho to tát vậy thôi chứ thực ra chúng tôi cũng chỉ đi được một ít nơi: thăm các bản xung quanh và leo Hang Chiều. Hang Chiều ở trên một quả núi. Để đến được đó, bạn phải leo rất nhiều bậc thang. Không dễ một chút nào cả! Đường lên rất dốc do được tạo theo chiều cao và độ dốc của quả núi. Hơn nữa, do chúng tôi đã có một buổi sáng vất vả với xe cộ, lúc đó tôi lại đi dép tông nên cảm thấy mệt hơn bao giờ hết. Bendik và Julie leo đến hang đầu tiên, trong khi tôi và Christy là những người phải cố hết sức mới có thể leo đến đấy. Đã có lúc tôi có cảm giác nôn nao, chỉ muốn cho ra hết những gì trong người. Christy cũng không khá hơn, sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt chị ấy. Chúng tôi phải nghỉ ít nhất 10 phút mới có thể leo tiếp. Tôi nghĩ bụng bảo thế này thì làm sao mà hè này leo Fan được đây! Nhưng ít nhất chúng tôi đã không bỏ cuộc. Leo đến nơi, vào trong hang, tận hưởng cảm giác mát lạnh như ngồi điều hòa, tôi cảm thấy đỡ mệt hơn, đủ sức chụp một vài bức ảnh trong đó :D. Lúc xuống, chúng tôi vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa chụp ảnh. Từ trên cao nhìn xuống, một phần của thị xã Mai Châu trông như một bức tranh thu nhỏ với những đồng xanh, núi biếc, những ngôi nhà ngói đỏ ngói nâu xen kẽ. Thật yên bình và nên thơ!

Buổi tối, sau khi ăn xong, cả lũ định sẽ đi camp fire nhưng trời mưa nên kế hoạch thay đổi. Chúng tôi ở nhà sàn, uống bia, ăn snack và chơi bài. Bendik bày ra rất nhiều trò, hết trò này đến trò khác, và nếu ai bị thua sẽ phải làm một hành động nào đó theo yêu cầu của những người khác. Tôi bị thua một lần, nhảy một điệu duy nhất mà tôi biết. Chúng tôi chơi đến tận khuya mới đi ngủ . Cơ mà cũng chưa ngủ ngay được vì còn phải phân chỗ ngủ. Cả bọn đã bốc thăm để quyết định xem ai ngủ chỗ bé nhất, gần cửa ra vào, thực chất để vui là chính. 

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, chúng tôi đi dạo kết hợp mua sắm ở trong bản. Tôi, Maria và Ká có chụp ảnh một lúc ở trên cánh đồng. Trong khi đang thực hiện “pô” ảnh jumping, chiếc dép tông của Maria bay vào và biến mất luôn trong bùn, phải mất một lúc mới tìm thấy. Chúng tôi vừa tìm mà vừa cười rũ rượi. 

Chúng tôi tạm biệt Mai Châu vào tầm trưa. Mai Châu với tôi là một nơi yên bình với những con người vô cùng hiền hòa và tốt bụng. Tôi đã có những khoảng thời gian đẹp ở đây, với những người bạn vừa lạ vừa quen. Tôi chưa đi hết Mai Châu này, còn những điểm tôi chưa thể đến nhưng tôi không hề hối hận vì đã đến đây. Tôi sẽ quay lại, đi xa và khám phá nhiều hơn. Chắc chắn thế!